1949 - Bị chú ý cao độ
Hoạt động của Bruno Gröning tại Herford
Hàng ngàn người ốm và những người tìm kiếm giúp đỡ vây quanh Gröning
Dieter Hülsmann, 9 tuổi, đã nằm liệt giường một thời gian. Cậu bị teo cơ tăng tiến, mà không một thầy thuốc và giáo sư nào đã khám cho cậu có thể giúp gì được. Sau khi Bruno Gröning tiếp nhận đứa bé, thì bỗng nhiên nó có thể đi được. Kỹ sư Hülsmann vô cùng sửng sốt về việc con trai bỗng chốc được chữa lành đã mời Bruno Gröning ở lại nhà. Ông ấy nói muốn mời nhiều người ốm khác đến nhà - để người “đàn ông thần diệu” này giúp đỡ họ.
Bruno Gröning nhận lời mời ở lại và ngày càng nhiê u người cần giúp kéo đến. Số người biết đến điê u kỳ diệu quanh vùng ngày càng tăng. Chẳng bao lâu sau Ông đã được tất cả mọi người nhắc đến. Các tờ báo viết nhiê u vê vị "Bác sĩ thần kỳ" và ở khu vực nói tiếng Anh, Ông là chủ đê trao đổi hàng ngày. Hàng ngàn người tràn vê quảng trường Wilhelm và vây quanh ngôi nhà.
Manfred Lütgenhorst, phóng viên tờ báo hàng ngày Münchner Merkur ngày 24.06.1949, đã viết: "10h30 sáng, khi tôi đến Herford thì gần một nghìn người đã đứng trước ngôi nhà nhỏ, hai tầng ở quảng trường Wilhelm. Đó là một bức tranh thống khổ không tả xiết. Vô số người người ngồi trên xe lăn, những người khác được người nhà đưa đến, những người mù, những người câm điếc, những người mẹ với những đứa con tàn tật về trí tuệ và cơ thể, những bà mẹ già và những chàng trai trẻ chen lấn, rên rỉ. Gần 100 ô tô, xe tải và xe buýt đậu quanh quảng trường và tất cả đều từ xa đến."
Người liệt, người loét dạ dày, người mù: "Ông Gröning đã nhìn tôi, và bây giờ tôi lại hoàn toàn khỏe mạnh."
Manfred Lütgenhorst viết tiếp: "Các bạn có tin là các bạn sẽ được chữa lành không?" Tôi hỏi một trong những người ốm. Cô ấy gật đầu. Một người trong số họ nói với tôi: "Lẽ ra hôm qua Ông nên có mặt ở đây" một người trả lời tôi. "Ông Gröning đã không ở đây mà ở Viersen thuộc Vùng Rhein, còn ở đây, trên quảng trường này đã có 5 người què đã đứng dậy và lành bệnh, tự đi về nhà. Chữa lành từ xa - cái sân đã làm họ khỏi đấy." Những người ốm khác đều xác nhận nội dung trên.
Tôi đi sâu vào đám đông và ghi lại những câu chuyện kỳ lạ của họ. Riêng các câu chuyện này cũng đủ để viết nên một cuốn sách. Khi tôi châm một điếu thuốc, một người đàn ông còn trẻ đứng bên tôi nói: "Xin ông bán cho tôi một điều!" Anh ta mặc một bộ quân phục và có vẻ như đã phụng sự từ Nga trở về. Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc. Anh châm lửa và kể rất hùng hồn: "Ông xem đây: Bây giờ tôi có thể tự mình làm được tất cả mọi thứ." Rồi ông giơ cánh tay phải, cử động các ngón tay và cả chân phải nữa "Có phải ông được Bruno Gröning chữa lành?" tôi hỏi. "Đúng, tôi bị liệt người bên phải khi ở Nga. Ông Bruno Gröning ngắm nhìn tôi và bây giờ tôi hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại. Tôi không thể hiểu rõ điều này." Rồi anh ta sung sướng đung đưa cả chân lẫn tay.
Tôi đi đến nhóm người xúm xít quanh một người đàn bà tóc trắng khoảng 40 tuổi "Dĩ nhiên rồi" tôi nghe người đàn bà nói: "Tôi cũng được Bruno Gröning chữa khỏi đấy. Tôi đã có nhiều khối u lớn ở dạ dày, tôi đã ngày càng gầy đi và đau không thể ngủ được. Nhóm chúng tôi khoảng 12 người đã ở chỗ Gröning. Ông đi qua, nhìn tôi và với tôi, dường như các khối u đã rụng đi như tảng đá rơi xuống đất. Từ đó tôi không còn đau nữa, lại còn béo lên và kết quả chụp X-quang tôi đã tiến hành cho thấy các khối u đã hoàn toàn biến mất, tôi đã để cho hội đồng khám nghiệm y khoa thẩm định. Tôi có thể nói với các bạn rằng họ đã rất kinh ngạc!"
Rồi người đàn bà này nói tiếp: "Nhưng đó chưa phải tất cả. Tuần trước một người đàn ông mù đứng tại chỗ sân này, trên quảng trường này. Ông ta đã đợi nhiê u ngày đêm liê n không hê nghỉ giải lao. Vì tôi thường qua lại ở đây, nên tôi nhận ra ông ta. Tôi thấy ái ngại nên mời ông đi ăn. "Không" ông ta từ chối." Lúc này tôi không được phép bỏ lỡ một giây nào cả, nhỡ mà Ông Gröning đi ra." Tôi đã mua vài ổ bánh mì cho ông và nói sẽ lo người đưa ông ra ga. Ông nói quả quyết: "Tôi không cần ai cả, tôi sẽ có thể ra ga một mình." Và sau đó tôi được chứng kiến tận mắt. Bruno Gröning đã đến thật và tôi nghe tiếng người đàn ông trẻ này kêu lên: "Tôi có thể nhìn được rồi!" Thật vây, cái giải băng che mắt được vứt đi. Anh ta mô tả tôi đang cầm cái túi xách kiểu gì. Anh nói: "Một chiếc ô tô đang chạy lại còn đó là biển số xe." Rồi anh ta một mình tìm đường ra nhà ga. Mọi người xung quanh nhìn theo đã khóc lên vì vui sướng.
Lệnh cấm chữa trị của quan chức thành phố và cộng đồng y tế
Những hiện tượng trên kéo dài không bao lâu thì chính quyền đã để tâm. Một Ban điều tra đã được thành lập và Bruno Gröning nhận được lệnh cấm chữa trị. Một vài thầy thuốc có ảnh hưởng công khai coi Ông là kẻ thù. Họ dùng mọi thủ đoạn có thể để ngăn chặn các hoạt động của Ông và yêu cầu khả năng chữa lành của Ông cần được khoa học kiểm chứng. Lý do thực sự đằng sau việc cấm chữa bệnh này được làm sáng tỏ qua những lời phát biểu sau đây của những bác sỹ có ảnh hưởng liên quan đến việc này: "Bruno Gröning có thể chứng minh những gì ông ta muốn cũng được; nhưng ông ta sẽ không được cấp giấy phép chữa trị nữa." "Liên danh với Bruno Gröning là xúc phạm danh dự của các bác sĩ." Cuối tháng 6 Ông buộc phải rời Herford vĩnh viễn. Mọi cố gắng để xin cấp giấy phép để chữa trị đều thất bại.