Báo cáo của nhân chứng
Hết táo bón và hết tắc mạch – "Sự kiện đã trở thành câu chuyện cửa miệng của cả làng"
Trong lúc những người cầu giúp đang đợi được giúp ở Wilhelmsplatz, thì ở một nơi khác diễn ra những sự kiện như sau:
Các bác sĩ đã bó tay với những người mẹ của những nhân chứng của chúng ta. Bà không đi đại tiện được trong sáu tuần rồi. Dùng cách thụt và xổ bằng thuốc đều không có tác dụng Thêm vào đó bà còn bị tắc mạch.
Nhân chứng kể: "Mọi thành viên gia đình chúng tôi đều vô phương kế. Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách có thể để giúp đỡ và chữa trị cho mẹ tôi. Trong tình cảnh đó chúng tôi hay tin Bruno Gröning đang ở Herford, phố Vittenkind, tại nhà một bệnh nhân nặng. Tôi đã đến đó ngay. Ở đó đã có khoảng 20 người cũng đang chờ được giúp đỡ,. Sau khi chào, Bruno Gröning nói với tôi: "Bạn hãy đi xuống bếp chờ tôi. Tối nay, nhất định tôi sẽ đi cùng bạn đến chỗ mẹ bạn." Tôi không hiểu làm sao ông biết là tôi đến đây vì chuyện của mẹ tôi, tôi chưa nói gì với ông về việc đó.
Trong khi chờ ở bếp, tôi đã chứng kiến chuyện sau đây: Một bà mẹ đưa con đến. Đứa bé ho to kinh khủng. Từ xa chúng tôi đã nghe được tiếng ho dễ sợ. Rồi người mẹ và đứa con cũng được đưa xuống bếp, chỗ chúng tôi đang đợi. Bruno Gröning trìu mến vuốt tóc nó, rồi quay trở lại chỗ bà mẹ và nói: "Bà hãy chú ý vì trong 15 phút nữa nó sẽ nôn ra đờm vàng." Sau đó ông rời nhà bếp đến với những bệnh nhân khác. Bổng đứa bé bắt đầu nôn. Tôi chỉ kịp giúp bế nó lên trên một hộp than để nôn. Tôi chưa bao giờ thấy một cơn nôn như vậy trong đời. Sau đó Bruno Gröning trở lại và nói với người mẹ: "Con bà khoẻ rồi đó...." Hai mẹ con ra về và đứa bé không còn ho nữa.
Nửa đêm chúng tôi lái xe đến gặp mẹ tôi ở Bielefeld. Trên đường đi Bruno Groening nói với tôi rằng đừng lo lắng gì cả vì lực chữa lành đến từ Thượng Đế. Con người phải tin vào điều tốt lành. Rồi Ông cho tôi biết là trong lúc chúng tôi đang trên đường thì ông cũng đang giúp đỡ bà, thực ra Ông đang tập trung về mặt tinh thần cho bà.
Khi chúng tôi vào phòng ngủ của mẹ tôi thì thấy Bruno Gröning ngồi xuống giường bà. Tôi rất vui mừng khi thấy mắt bà sáng lên, nhưng bụng vẫn còn phình ra như cái thùng. Bruno Gröning nói chuyện với mẹ tôi và tôi nhận thấy niềm vui cuộc sống đã trở lại với bà. Bà đã mở lòng với Bruno Gröning. Ông bảo đưa một cốc nước cho mẹ tôi và nói nó sẽ có tác dụng tốt. Tôi lấy nước tinh khiết ở vòi ngoài sân và mẹ tôi uống hết. Bruno Gröning nhìn cha tôi và bảo: "Hãy chú ý đến phân và nước tiểu của vợ ông. Ông sẽ thấy ngạc nhiên là mọi thứ trong bụng bà sẽ tan ra và được thải ra như thế nào!" Cha tôi hỏi Ông xem cần trả bao nhiêu tiền. Bruno Gröning chỉ nói: "Chúng ta nên cảm ơn Thượng Đế bằng việc viết thư cảm ơn, tóm tắt lại mọi việc chúng ta đã trải nghiệm."
Ngày hôm sau những gì trong ruột mẹ tôi ùng ục tống ra hết. Cha tôi bảo phải đến 7 chậu phân. Hai ngày sau mẹ tôi hoàn toàn khoẻ mạnh. Từ ngày đó hai chân luôn bị lở loét và bệnh dãn tĩnh mạch cũng biến mất mà không phải chữa trị gì. Bác sĩ của mẹ tôi ngạc nhiên không nói được lời nào. Sự kiện này đã trở thành chủ đề chính của các cuộc đàm thoại khắp làng chúng tôi.
Khi nhìn vào mắt Bruno Gröning, tôi biết: Đó là một con người có niềm tin thực sự! Tài năng của Ông không giống ai. Trước đây nếu ai kể cho tôi một sự việc như thế, tôi sẽ nghĩ "Thôi nào, bạn điên à!" Nhưng bạn cần một lần trải nghiệm việc này để có được lòng tin. Sự kiện này để lại trong tôi kỷ niệm có một không hai."