"Hiện tượng Gröning" và khoa học
Thẩm định y học tại Heidelburg hứa hẹn giấy phép chính thức
Thời gian này ở Herford, ác chuyên gia y tế kiêm cộng tác viên của tạp chí Revue bắt đầu nghiên cứu thành công trong việc chữa lành của Bruno Gröning. Nhà tâm lý học, Giáo sư, Bác sĩ H.G. Fischer từ Marburg đã đi cùng một đội phóng viên đặc biệt đến Herford. Ở đó ông tiến hành phỏng vấn những người đã được chữa lành và đã phải ngạc nhiên xác nhận rằng "Phương pháp" của Gröning thực sự thành công." Kết quả là tạp chí Revue đã quyết định trợ giúp để có được giải thích khoa học cho "Hiện tượng Gröning". Ở Bệnh Viện Đại học Heidelberg đã nghiên cứu "Phương pháp chữa lành" của vị "Bác sĩ Thần kỳ".
Bruno Gröning đồng ý với đề xuất của Fischer vì ông này hứa hẹn với Bruno nếu mọi việc tiến triển thuận lợi sẽ cho Ông giấy chứng nhận tích cực của một chuyên gia. Bruno Gröning hy vọng tìm được con đường tự do cho công việc của mình.
Những ca chữa lành ngay trước mắt các bác sĩ – "Bruno Gröning không phải là lang băm"
Ngày 27 tháng 7 bắt đầu những cuộc điều tra. Từ hơn 80.000 bệnh nhân đã gửi thư yêu cầu Bruno Gröning giúp đỡ, một số lượng người được chọn ra để ông có thể chứng minh khả năng trên người họ. Ngoài ra còn thêm một số bệnh nhân của Bệnh viện Ludolf Krehl tại Heidelberg. Tất cả họ đều được khám nghiệm cẩn thận rồi chẩn đoán chính xác. Sau đó họ mới được đưa đến chỗ Bruno Gröning để Ông dùng "phương pháp" của Ông chữa cho họ. Các bác sỹ túc trực bên cạnh để theo dõi. Họ là những nhân chứng cho sự thật là một số căn bệnh biến mất cùng một lúc. Sau đó, các xét nghiệm được tiến hành ở bệnh viện cũng đã xác nhận sự chữa lành. Thậm chí những bệnh được cho là không thể chữa được ví dụ như cứng khớp cũng được chữa lành.
Trong một bản báo cáo, đươc tái bản trên tạp chí Revue, Bs Fischer tuyên bố rõ ràng là Bruno Gröning không phải là lang băm, mà là một bác sỹ của tâm hồn, có năng khiếu bẩm sinh. Qua đó ông tìm cách giải thích "Hiện tượng Gröning" theo quan điểm của mình, chứ thực sự không phán xét nữa.
Gröning ngăn cấm việc đầu cơ trục lợi
Giấy phép thống nhất cuối cùng cho Bruno quyền được chữa trị được cấp sau khi tất cả các kết quả trên đã được đánh giá xem xét. Bruno Gröning đã được đảm bảo rằng ông được tự do hoạt động mãi mãi. Cùng lúc đó các giáo sư Fischer và Weizsäcker (những người chịu trách nhiệm về toàn bộ việc kiểm tra trên) đề nghị với Bruno Gröning như sau: Họ muốn xây dựng các trung tâm trị bênh, trong đó Bruno Gröning được hoạt động bên cạnh các thầy thuốc khác. Nhưng việc quản lý và lựa chọn bệnh nhân các bác sĩ đảm nhận.
Bruno Gröning trả lời: "Tôi không thể chấp nhận những điều kiện về tài chính liên quan đến các đề xuất này được đưa ra cho tôi. Đương nhiên đã có nhiều cuộc thảo luận về việc này, kể cả thảo luận với một số người muốn tài trợ cho việc này. Tôi không thể đồng ý với những đề xuất của Giáo sư bác sỹ F. và để họ phải thất vọng bởi vì thứ nhất, tôi không có một xu nên tôi không thể đưa ra bất kỳ cam kết nào về mặt tài chính, tôi cũng không thể hoàn thành được. Thứ hai, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kinh doanh từ toàn bộ các hoạt động này. Đây là một yêu cầu không thể chấp nhận được với tôi. Ngoài ra tôi chỉ muốn làm những điều theo tiếng gọi của trái tim: giúp đỡ những người đang tìm kiếm sự giúp đỡ và tôi sẵn lòng hợp tác với các bác sỹ với tư cách là nhà trị liệu bằng tâm lý, nhưng không được kiếm tiền từ các công việc này."
Không có giấy phép và nguy cơ xung đột với pháp luật
Thái độ đối lập của Bruno Gröning làm cho các vị giáo sư không hứng thú với Ông nữa. Giấy phép họ hứa không bao giờ được cấp. Thay vì tạo điều kiện cho Ông được làm việc tự do, nhiều rào cản mới lại chặn đường của Ông. Sau khi điều tra thì "phương pháp chữa lành" của Ông được xem bằng các từ như "điều trị ", "bệnh nhân"... và vì vậy nó được coi là hoạt động y tế. Thế là việc xung đột với pháp luật liên quan đến Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa là điều không thể tránh khỏi.
ác chuyên gia y tế kiêm cộng tác viên của tạp chí
1949 - Bị chú ý cao độ
Hoạt động của Bruno Gröning tại Herford
Hàng ngàn người ốm và những người tìm kiếm giúp đỡ vây quanh Gröning
Dieter Hülsmann, 9 tuổi, đã nằm liệt giường một thời gian. Cậu bị teo cơ tăng tiến, mà không một thầy thuốc và giáo sư nào đã khám cho cậu có thể giúp gì được. Sau khi Bruno Gröning tiếp nhận đứa bé, thì bỗng nhiên nó có thể đi được. Kỹ sư Hülsmann vô cùng sửng sốt về việc con trai bỗng chốc được chữa lành đã mời Bruno Gröning ở lại nhà. Ông ấy nói muốn mời nhiều người ốm khác đến nhà - để người “đàn ông thần diệu” này giúp đỡ họ.
Bruno Gröning nhận lời mời ở lại và ngày càng nhiê u người cần giúp kéo đến. Số người biết đến điê u kỳ diệu quanh vùng ngày càng tăng. Chẳng bao lâu sau Ông đã được tất cả mọi người nhắc đến. Các tờ báo viết nhiê u vê vị "Bác sĩ thần kỳ" và ở khu vực nói tiếng Anh, Ông là chủ đê trao đổi hàng ngày. Hàng ngàn người tràn vê quảng trường Wilhelm và vây quanh ngôi nhà.
Manfred Lütgenhorst, phóng viên tờ báo hàng ngày Münchner Merkur ngày 24.06.1949, đã viết: "10h30 sáng, khi tôi đến Herford thì gần một nghìn người đã đứng trước ngôi nhà nhỏ, hai tầng ở quảng trường Wilhelm. Đó là một bức tranh thống khổ không tả xiết. Vô số người người ngồi trên xe lăn, những người khác được người nhà đưa đến, những người mù, những người câm điếc, những người mẹ với những đứa con tàn tật về trí tuệ và cơ thể, những bà mẹ già và những chàng trai trẻ chen lấn, rên rỉ. Gần 100 ô tô, xe tải và xe buýt đậu quanh quảng trường và tất cả đều từ xa đến."
Người liệt, người loét dạ dày, người mù: "Ông Gröning đã nhìn tôi, và bây giờ tôi lại hoàn toàn khỏe mạnh."
Manfred Lütgenhorst viết tiếp: "Các bạn có tin là các bạn sẽ được chữa lành không?" Tôi hỏi một trong những người ốm. Cô ấy gật đầu. Một người trong số họ nói với tôi: "Lẽ ra hôm qua Ông nên có mặt ở đây" một người trả lời tôi. "Ông Gröning đã không ở đây mà ở Viersen thuộc Vùng Rhein, còn ở đây, trên quảng trường này đã có 5 người què đã đứng dậy và lành bệnh, tự đi về nhà. Chữa lành từ xa - cái sân đã làm họ khỏi đấy." Những người ốm khác đều xác nhận nội dung trên.
Tôi đi sâu vào đám đông và ghi lại những câu chuyện kỳ lạ của họ. Riêng các câu chuyện này cũng đủ để viết nên một cuốn sách. Khi tôi châm một điếu thuốc, một người đàn ông còn trẻ đứng bên tôi nói: "Xin ông bán cho tôi một điều!" Anh ta mặc một bộ quân phục và có vẻ như đã phụng sự từ Nga trở về. Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc. Anh châm lửa và kể rất hùng hồn: "Ông xem đây: Bây giờ tôi có thể tự mình làm được tất cả mọi thứ." Rồi ông giơ cánh tay phải, cử động các ngón tay và cả chân phải nữa "Có phải ông được Bruno Gröning chữa lành?" tôi hỏi. "Đúng, tôi bị liệt người bên phải khi ở Nga. Ông Bruno Gröning ngắm nhìn tôi và bây giờ tôi hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại. Tôi không thể hiểu rõ điều này." Rồi anh ta sung sướng đung đưa cả chân lẫn tay.
Tôi đi đến nhóm người xúm xít quanh một người đàn bà tóc trắng khoảng 40 tuổi "Dĩ nhiên rồi" tôi nghe người đàn bà nói: "Tôi cũng được Bruno Gröning chữa khỏi đấy. Tôi đã có nhiều khối u lớn ở dạ dày, tôi đã ngày càng gầy đi và đau không thể ngủ được. Nhóm chúng tôi khoảng 12 người đã ở chỗ Gröning. Ông đi qua, nhìn tôi và với tôi, dường như các khối u đã rụng đi như tảng đá rơi xuống đất. Từ đó tôi không còn đau nữa, lại còn béo lên và kết quả chụp X-quang tôi đã tiến hành cho thấy các khối u đã hoàn toàn biến mất, tôi đã để cho hội đồng khám nghiệm y khoa thẩm định. Tôi có thể nói với các bạn rằng họ đã rất kinh ngạc!"
Rồi người đàn bà này nói tiếp: "Nhưng đó chưa phải tất cả. Tuần trước một người đàn ông mù đứng tại chỗ sân này, trên quảng trường này. Ông ta đã đợi nhiê u ngày đêm liê n không hê nghỉ giải lao. Vì tôi thường qua lại ở đây, nên tôi nhận ra ông ta. Tôi thấy ái ngại nên mời ông đi ăn. "Không" ông ta từ chối." Lúc này tôi không được phép bỏ lỡ một giây nào cả, nhỡ mà Ông Gröning đi ra." Tôi đã mua vài ổ bánh mì cho ông và nói sẽ lo người đưa ông ra ga. Ông nói quả quyết: "Tôi không cần ai cả, tôi sẽ có thể ra ga một mình." Và sau đó tôi được chứng kiến tận mắt. Bruno Gröning đã đến thật và tôi nghe tiếng người đàn ông trẻ này kêu lên: "Tôi có thể nhìn được rồi!" Thật vây, cái giải băng che mắt được vứt đi. Anh ta mô tả tôi đang cầm cái túi xách kiểu gì. Anh nói: "Một chiếc ô tô đang chạy lại còn đó là biển số xe." Rồi anh ta một mình tìm đường ra nhà ga. Mọi người xung quanh nhìn theo đã khóc lên vì vui sướng.
Lệnh cấm chữa trị của quan chức thành phố và cộng đồng y tế
Những hiện tượng trên kéo dài không bao lâu thì chính quyền đã để tâm. Một Ban điều tra đã được thành lập và Bruno Gröning nhận được lệnh cấm chữa trị. Một vài thầy thuốc có ảnh hưởng công khai coi Ông là kẻ thù. Họ dùng mọi thủ đoạn có thể để ngăn chặn các hoạt động của Ông và yêu cầu khả năng chữa lành của Ông cần được khoa học kiểm chứng. Lý do thực sự đằng sau việc cấm chữa bệnh này được làm sáng tỏ qua những lời phát biểu sau đây của những bác sỹ có ảnh hưởng liên quan đến việc này: "Bruno Gröning có thể chứng minh những gì ông ta muốn cũng được; nhưng ông ta sẽ không được cấp giấy phép chữa trị nữa." "Liên danh với Bruno Gröning là xúc phạm danh dự của các bác sĩ." Cuối tháng 6 Ông buộc phải rời Herford vĩnh viễn. Mọi cố gắng để xin cấp giấy phép để chữa trị đều thất bại.
Sự nghiệp và những mốc quyết định trong cuộc đời
Chuẩn bị cho những hoạt động sau này của Ông
Bị bắt học nghề rồi phải bỏ giữa chừng
Sau khi học xong lớp năm phổ thông, Bruno Gröning bắt đầu học nghề kinh doanh. Sau hai năm rưỡi Ông phải bỏ dở do bị thúc ép bởi cha mình, một đốc công thợ nề, người muốn con trai mình học một nghề. Ông đã được học nghề mộc, nhưng không thể học xong. Sự rối loạn của thương trường sau chiến tranh đã cản trở việc học nghề của Ông. Ba tháng trước khi tốt nghiệp, xí nghiệp nơi Ông học nghề phải đóng cửa vì thiếu các đơn đặt hàng. Thời kỳ sau đó Bruno Gröning đã làm nhiều nghề khác nhau để kiếm sống. Egon Arthur Schmidt kể về thời gian này:
"Ông thành công trong mọi công việc mình làm"
"Rất nhiê u đồng nghiệp của Ông đã kể với tôi vê những nét đặc biệt của Ông: Ông luôn thành công trong mọi công việc cho dù đó là thợ sửa đồng hồ, sửa đài hay thợ khoá. Ông có năng khiếu đặc biệt vê những công việc kỹ thuật. Ông không bao giờ ngần ngại làm các công việc chân tay nặng nhọc, vất vả. Khi là công nhân bốc xếp ở cảng ông khuân vác những vật nặng bằng trọng lượng của mình. Ông không dấu giếm sự thật rằng đó là giai đoạn trên con đường dẫn Ông từ vực sâu đến đỉnh cao. Có một câu châm ngôn của người Trung Hoa: "Ai chưa từng bị vùi dưới đầm lầy thì sẽ không thể trở thành thánh." Có rất nhiê u người cùng thời trước đây kể vê Ông, gần đây tôi mới nhận được một trong số những lời kể đó. Người đàn ông này đã nói một cách đơn giản, mộc mạc và không e dè rằng trong một năm làm việc cùng Bruno Gröning ông thấy Bruno là người bạn tốt nhất và tử tế nhất mà ông từng có và vẫn giữ nhiê u kỷ niệm đẹp vê Bruno."
Hôn nhân và những bi kịch gia đình
Hai mươi mốt tuổi Ông đã kết hôn. Thế nhưng vợ Ông không hề hiểu Ông. Bà chỉ muốn đóng khung Ông thành người đàn ông của gia đình được mọi người kính trọng và bác bỏ việc Ông chữa trị, coi đó là "tính cách thất thường". Hai người con trai của họ, Harald và Günter, ra đời năm 1931 và 1939 đều mất năm 9 tuổi. Mặc dù nhiều người đã nhờ Bruno mà được chữa lành, nhưng vợ Ông, Gertrud Gröning, không hề tin vào khả năng chữa lành của chồng mình. Khi hai đứa trẻ bị bệnh, bà đã tin tưởng để Ông chữa trị mà đưa chúng đến các bác sĩ. Nhưng y học truyền thống không cứu chữa được chúng. Cả hai đứa con đều chết ở bệnh viện. Harald chết năm 1940 ở Gdansk (Danzig), còn Günter chết năm 1949 ở Dillenburg. Đối với Bruno Gröning đó là những đòn giáng nặng nề của số phận. Nhiều năm sau đó, khi nói về các con trai mình, Ông vẫn rơi nước mắt.
Thời gian giữa hai cuộc Đại chiến Thế giới lại là một sự chuẩn bị cho hoạt động sau này của Ông. Ông đã phải trải qua những cay đắng này để có thể đánh giá cao và thấu hiểu mọi cảm nhận và nhu cầu sâu xa của con người trong mọi hoàn cảnh sống .
Giúp đỡ thay vì bắn giết - ở mặt trận và khi thành tù nhân chiến tranh
Trong chiến tranh thế giới lần thứ II, năm 1943 Bruno Gröning bị gọi đi lính. Ông bị rơi vào nhiều mâu thuẫn với các chỉ huy. Do từ chối không bắn giết ai nên Ông bị dọa đưa ra tòa án quân sự. Nhưng cuối cùng Ông vẫn phải ra trận. Ông đã bị thương, trở thành một tù nhân chiến tranh của Nga và được trao trả về Tây Đức vào năm 1945 như một người tị nạn.
Khát vọng chế ngự Bruno Gröning là luôn muốn cứu giúp con người đã khiến Ông hành động như vậy trong suốt cuộc chiến. Kể cả khi ra trận Ông tận dụng mọi cơ hội để giúp đồng đội hoặc dân thường.
Tại một làng ở Nga Ông đã tạo điê u kiện cho những người sắp chết đói tìm đến được kho lương của quân đội. Khi là một tù binh Ông đã đấu tranh đòi được quần áo, thức ăn và chỗ ở tốt hơn cho các tù nhân khác. Ông đã chữa cho vô số người bị phù thũng do thiếu ăn khỏe trở lại. Trong nỗi kinh hoàng của chiến tranh Ông không hê giết một ai, mà đã giúp vô số người.
Li hôn và cống hiến cho nhân loại
Tháng 12 năm 1945 Ông được trả tự do, đón gia đình về ở cùng và bắt đầu tạo lập cuộc sống mới ở Dillenburg, Hessen. Nhưng sau khi người con trai thứ hai chết và vợ tìm cách ngăn cản Ông làm các việc từ thiện, Ông đã quyết định sống ly thân với bà. Ông tự thấy có nghĩa vụ truyền các năng lượng chữa lành mà Ông đang có cho mọi người. Ông nói: "Tôi không thuộc một cá nhân nào cả, tôi thuộc về nhân loại."
Đầu năm 1949 đường đời của Ông đã dẫn Ông tới vùng Ruhr. Vì báo cáo của một số người được chữa lành nên ngày càng có nhiều người biết tới Ông. Ông đi từ nhà này sang nhà khác nơi ông được thỉnh giúp, nơi người ốm cầu ông cứu chữa. Ông đã có ảnh hưởng như thế trong một phạm vi hẹp – cho đến tháng 3 năm 1949, một kỹ sư mời Ông tới Herford để thăm bệnh cho con trai mình.
Thời niên thiếu và tuổi trẻ
Bị đánh đập, nhạo báng, hiểu nhầm, được chấp nhận – một đứa trẻ khác biệt
Chạy trốn khỏi những người vô tâm xung quanh để ẩn mình vào thiên nhiên: "Ở đây tôi được trải nghiệm Thượng Đế"
Bruno Gröning sinh ngày 30 tháng 5 năm 1906 tại Danzig-Oliva là con thứ tư trong bảy người con của ông bà August và Margarethe Gröning. Cha mẹ cậu đã sớm nhận thấy cậu có những khả năng phi thường. Chẳng hạn những động vật nhút nhát như thỏ và nai tự nhiên đến gần cậu để được vuốt ve mà không hề sợ hãi.
Bruno Gröning càng lớn lên, thì môi trường xung quanh càng trở nên xa lạ với cậu. Gröning kể rằng ở nhà nhiều khi cậu bị đánh thâm tím. Cậu bé nói những trận đánh không hề làm cậu đau nhưng khiến cậu cảm thấy bị hiểu nhầm.
Bị những người xung quanh vô tâm hắt hủi, cậu bé đã lẫn trốn vào thiên nhiên. Cậu cảm thấy gần gũi với loài vật, cỏ cây hơn là đối với một số người. Cậu đã thường xuyên biến vào khu rừng gần nhà hàng giờ.
"Tại đây tôi đã được trải nghiệm Thượng Đế, trong từng bụi rậm, từng thân cây, từng con thú, thậm chí cả trong những hòn đá. Tôi có thể đứng đó và cảm nhận mọi thứ hàng giờ - thời gian dường như không còn ý nghĩa gì - đối với tôi, dường như cuộc sống nội tâm của mình được mở ra vô tận."
Cậu không bao giờ tham dự vào những trò đánh nhau cãi nhau đánh nhau hoang dã của bạn bè. Do vậy cậu luôn là đối tượng bị diễu cợt vì khác thường, bị đánh đập và trừng trị.
Được chào đón vì chữa lành cho người và động vật
Thời gian trôi đi, người ta đã biết đến nét riêng biệt của Bruno Gröning và điều đó sau này khiến Ông được chú ý. Mỗi khi Ông xuất hiện người cũng như động vật trở nên khoẻ mạnh. Đặc biệt trong thời gian chiến tranh thế giới thứ nhất cậu thường lui tới những bệnh viện quân đội, nơi mọi người rất hạnh phúc khi găp cậu. Các thương binh thấy dễ chịu khi cậu có mặt và nhiều người đã trở nên khoẻ mạnh. Những người ốm đã nhờ mẹ cậu thường xuyên đến thăm họ cùng với cậu con trai Bruno bé nhỏ. Khả năng chữa lành của cậu đã được gia đình và những người quen vui vẻ thừa nhận.
Cố gắng có được sự độc lập
Trong hồi ký của mình Bruno Gröning đã viết: "Ngay khi còn là một đứa trẻ, mỗi khi tôi có mặt người ốm thấy hết các triệu chứng bệnh tật, và trẻ con cũng như người lớn đang nổi nóng hoặc cãi vã chỉ nhờ vài lời nói của tôi đã trở nên bình tĩnh và an lành. Cũng như vậy, từ khi còn nhỏ, tôi đã sớm nhận ra rằng các con vật thường được cho là nhút nhát hoặc thậm chí là nguy hiểm, đều có ý tốt và hiền hoà với tôi. Nhưng trái lại, quan hệ của tôi với cả nhà lại khác thường và căng thẳng. Tôi từ sớm đã cố gắng để được hoàn toàn độc lập, thoát ra khỏi môi trường bị "hiểu lầm" trong gia đình.
Bruno Gröning (1906 - 1959)
Một người phi thường, lắm người ưa, nhiê u kẻ ghét
Năm 1949 tên Bruno Gröning chỉ qua một đêm bỗng được công chúng Đức nhắc tới. Báo chí, đài phát thanh, và các phim thời sự trong tuần đều nói về Ông. Các sự kiện xung quanh "Vị Bác sỹ thần kỳ" – như mọi người gọi Ông, đã làm cả nước nghi ngờ. Một bộ phim về Ông được quay, những hội đồng điều tra khoa học được thành lập và chính quyền cấp cao nhất đã chú ý đến hiện tượng Bruno Gröning. Bộ trưởng Phụ trách các vấn đề Xã hội vùng Bắc sông Ranh và Tây Phalia ra lệnh khởi tố Bruno Gröning vì vi phạm Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa; trong khi đó Thủ tướng bang Bavaria tuyên bố rằng người ta không thể lãng phí một "hiện tượng đặc biệt" như Bruno Gröning chỉ vì một vài qui định của pháp luật bằng văn bản. Bộ trưởng Nội vụ của Bavaria coi hoạt động của Ông như là "việc làm vì tình yêu, không tính phí".
Vụ án Bruno Gröning đã được mọi người và mọi tầng lớp xã hội tranh cãi dữ dội với nhiều ý kiến trái ngược nhau. Cảm xúc lên đến cao trào. Các mục sư, thầy thuốc, nhà báo, chính khách và các nhà tâm lý học đều nói về Bruno Gröning. Việc chữa lành thần kỳ của Ông, đối với người này là ân huệ của Đấng tối cao, đối với người khác lại là lang băm. Nhưng những ca chữa lành là có thật và đã được y học kiểm chứng.
Cả thế giới chú ý đến một người công nhân khiêm tốn
Bruno Gröning được sinh ra ở Danzig (Gdansk) năm 1906, đã từng là công nhân và sau chiến tranh phải sang tị nạn tại Tây Đức. Trước chiến tranh, Ông đã sống bằng nhiều nghề khác nhau: thợ mộc, công nhân ở nhà máy, lao động ở bến tàu. Bỗng nhiên Ông thành trung tâm chú ý của công chúng. Tin tức về những ca chữa lành thần kỳ của Ông lan truyền khắp thế giới. Những người ốm, những bức thư khẩn cầu và những đề nghị đến với Ông từ các nước. Hàng chục ngàn người hành hương về nơi Ông hoạt động. Một cuộc cách mạng trong y học báo hiệu xảy ra.
Trong vòng kìm kẹp của các lệnh cấm, các phiên tòa và những trợ lý trục lợi
Những thế lực chống đối đã ra tay. Họ đã làm mọi cách để ngăn chặn các hoạt động của Gröning. Các phiên toà và lệnh cấm chữa trị luôn bám theo Ông. Mọi cố gắng nhằm đưa các việc Ông làm phù hợp với thể chế xã hội hiện hành đều thất bại. Một bên là sự chống đối của các cấp chính quyền, bên kia là sự hám tiền của các trợ lý của Ông. Khi Bruno Gröning mất tại Pari năm 1959 thì phiên toà cuối cùng chống lại Ông vẫn đang được tiến hành. Các thủ tục kiện tụng đã được tạm dừng, lời phán quyết cuối cùng không bao giờ được tuyên. Nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ.