Lành bệnh trầm cảm nặng (PTBS)
R. Z. (43), Melbourne (Australien)
Từ khi còn nhỏ tôi đã bị trầm cảm. Bố thường xuyên đối sử thô bạo với tôi. Tôi luôn trầm lặng, sợ hãi và ngủ không ngon giấc. Năm lên 9 tuổi tôi đã bị hãm hiếp. Gia đình tôi biết điều đó nhưng chẳng làm gì cả. Khi 16 tuổi tôi đã muốn tự tử bằng việc dùng thuốc quá liều nhưng đã không «thành công». Ở trường, tôi bị trượt tất cả các môn học. Càng ngày tôi càng căm ghét bản thân mình và tin rằng tôi là người vô tích sự. 18 tuổi tôi đã rời khỏi nhà. Từ năm 22 tuổi tôi đã phải điều trị bác sỹ tâm thần trong 4 năm liền. Sau 3 năm cuộc hôn nhân của tôi đổ vỡ, bác sỹ điều trị tâm thần nói rằng ông ta không thể giúp được gì nên tôi đã ngừng điều trị. Sau đó tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, tâm thần, bác sỹ tây y, bênh viện, các liệu pháp tâm linh và liệu pháp thiên nhiên. Càng nhớ về quá khứ cơ thể tôi càng suy sụp. Tôi giấu mình và gánh chịu những sự hoảng loạn tấn công giống như thể tôi bị đau tim vậy. Sau đó tôi ngất đi trong vài giờ. Tôi đóng kín cửa, khóc trong những giấc ngủ nhiều năm trời. Trầm cảm, sợ hãi và hoảng loạn ngày càng trầm trọng. Cuối cùng vào năm 2003 tôi được đưa đến viện tâm thần. Sau rất nhiều kiểm tra khác nhau tôi đã được chỉ định dùng các loại thuốc: (Cipramil, sau đó Avanza = Mirtazepine) và chúng cũng có tác dụng. Sau đó tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn nhưng tôi vẫn cảm thấy linh hồn tôi đang thầm khóc. Năm 2005 tôi cố gắng giảm dùng thuốc với sự giúp đỡ của một bác sỹ tâm thần. Tôi đã giảm liều lượng xuống còn 1 viên (30mg) thì xuất hiện hội chứng rút thuốc: Tôi bị đổ mồ hôi, đau đớn, sợ hãi, lắc, nôn mửa, lo sợ và đôi khi bị cuồng loạn. Tôi quyết định dùng thuốc lại. Tôi được kê đơn thuốc ngủ và Valium chống hội chứng rút thuốc, nhưng khi tôi dùng với liều lượng 60mg Avanza thì mọi hội chứng rút thuốc biến mất. Tôi thất vọng và nhận ra rằng tôi phải phụ thuộc vào loại thuốc này. Tôi cảm thấy như cả cuộc đời còn lại tôi sẽ phải chữa bệnh mãi, sẽ phải gặp bác sĩ. Trầm cảm ngày càng nặng và tôi khóc rất nhiều. Tôi bị đau đớn khắp cơ thể và muốn chấm dứt cuộc sống tại đây. Tôi bắt đầu kế hoạch tự tử vào ngày 1/7/2007.
Cuối cùng thì chỉ còn trông vào sự giúp đỡ của Thượng đế
Vào ngày thứ 6, 29/6/2007 tôi quỳ trên một cây cầu tại Melbourne – nơi tấp nập và cầu xin sự giúp đỡ của Thượng Đế. Nếu không thấy có dấu hiệu gì thì tôi sẽ có kế hoạch tự tử vào ngày chủ nhật 1/7/2007. Ngày hôm sau, một người bạn gái chưa hề biết vấn đề của tôi đã gọi điện cho tôi. Cô ấy mời tôi đi uống coffee. Khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy kể về một bộ phim nói về một người chữa trị. Sau đó tôi cầu xin Thượng Đế chỉ cho tôi con đường đúng đắn cần đi. Chủ nhật ngày mồng một tháng 7/2007 tôi đã xem bộ phim đó.
Sự giải cứu
Trong khi xem phim ” Hiện tượng Bruno Gröning tôi đã khóc rất nhiều. Tôi đã mở lòng cảm nhận sự ấm áp và yêu thương. Trong phim một nhân chứng đã kể về việc được chữa lành khỏi ung thư dạ dày và ông cũng nói về sự giải thoát. Điều đó đã khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi cảm nhận được Heilstrom* chạy khắp cơ thể như thế nào. Cuối bộ phim tôi đã có cảm giác vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Lúc đó tôi chưa nhận ra là mình đã được chữa lành nhưng tôi rất biết ơn Thượng Đế đã nghe thấu những nguyện vọng của tôi. Tình trạng của tôi tốt lên từng ngày. Tôi lại có thể hoạt động thể thao. Sau một thời gian khi tôi uống thuốc chúng lại có tác dụng ngược lại, có nghĩa là: Mỗi lần tôi uống thuốc thì nó lại làm tôi phiền muộn. Sau đại hội Sydney ngày 12, 13 tháng 4/2008, tôi đã có Regelungen* rất mạnh dưới dạng đau đầu và ngủ rất nhiều. Sau Regelungen đó tôi không bị trầm cảm và hội chứng rút thuốc như trước nữa. Sợ hãi cũng như sự hoảng loạn cũng biến mất. Tôi đã thường xuyên đến giờ cộng đồng* và einstellen hàng ngày để tiếp nhận Heilstrom. Tôi đã hoàn toàn được tự do và được giải thoát khỏi đau đớn, lệ thuộc, khỏi mọi điều trị, khỏi các bác sĩ và khỏi cảm giác bị tra tấn. Tôi cảm ơn Thượng Đế và người bạn Bruno Gröning đã cứu cuộc đời tôi.
Lời bình của nhà tâm lý học:
Bà Zenel đã trải qua thời thơ ấu với những đau đớn về thể xác, tinh thần và áp lực giới tính cùng với những chấn thương về tình cảm. Còn rất nhỏ bà đã thường xuyên có sự nhiễu loạn lo âu với những ý định tự sát cũng như sự căng thẳng thần kinh được mô tả bởi những ký ức xấu xa. Bà cũng đã trải qua những hồi tưởng, sự phân ly, sợ hãi, dễ dàng sửng sốt và rối loạn giấc ngủ. Những mối quan hệ của bà bị bao quanh bởi sự phụ thuộc và sự lạm dụng. Trong trường hợp của bà những liệu pháp tâm lý cũng như tâm thần không mang lại kết quả tiến triển lâu dài. Một sự thay đổi đột ngột và những trải nghiệm cũng như cách cư sử sau khi tiếp nhận lời dạy Bruno Gröning đứng trên góc độ tâm lý là không giải thích được và lạ thường. Nó được xem là sự chữa lành bằng con đường tinh thần.
Nhà triết học - tâm lý học R. Bucher